“Tốt, tốt lắm, tất cả đều kéo đến cùng một lúc phải không, lẽ nào thật sự cho rằng Thánh Thiên Tông ta yếu đuối dễ bắt nạt đến thế sao?” Sử Tiến giận quá hóa cười.
“Tông chủ phải hết sức cẩn thận, không được chủ quan, mấy kẻ này dám quang minh chính đại xông vào như vậy, thực lực chắc chắn không yếu, hơn nữa biết đâu chúng lại cùng một giuộc với người của Sấm Mệnh Lâu, một bên ngoài sáng, một bên trong tối!”
“Không sai, Tông chủ, ta thấy trước đó người của Sấm Mệnh Lâu ẩn mình trong thành mà không ra tay, rõ ràng là đang đợi người, lẽ nào kẻ chúng đợi chính là bốn người này!” Một vị trưởng lão khác cũng đuổi theo nói.
“Kế hoạch của chúng rất có thể là dùng bốn người này để thu hút sự chú ý của chúng ta, hoặc dụ Tông chủ ra khỏi địa phận tông môn, để sát thủ của Sấm Mệnh Lâu ra tay ám toán.”